Tác giả viết nội dung cho blog

Vệ sinh nhà xưởng, Dịch vụ Giúp việc theo giờ ở đâu tốt? Công ty vệ sinh nào uy tín? Còn Dịch vụ vệ sinh gì chuyên nghiệp? Hãy ghé thăm chúng tôi để biết chi tiết nhé. Công ty giặt thảm

Hỏi chuyện nguyên mẫu trong phim “Biệt động sai gon”

Hồ hết các vụ tấn công của biệt động sai gon đối phương đều trở tay không kịp trước những cách đánh mìn , ném lựu đạn , xả súng tấn công vào những mục đích cứ điểm hang ổ chủ não của địch – là những nơi tưởng hình như “bất khả xâm phạm” như Tòa đại sứ Mỹ , nhà hàng Mỹ Cảnh , Dinh độc lập , chung cư Brink , khách sạn Carvelle. Thất gia ông cùng đồng đội biệt động sài gòn đã lập nên những chiến tích vang dội , hiển hách , làm kinh động cả sài gòn và miền Nam , góp phần đánh tan chủ trương xâm lăng của đế quốc Mỹ , góp phần phóng thích miền Nam , hợp nhất đất nước. Nhưng mãi sau này bất ngờ tôi mới được biết: ông và vợ chưa được phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang dân chúng , mặc dù Thành quả của ông bà quá tương xứng. Thấy ông và bà không bao giờ phiền muộn vì chuyện không được phong danh hiệu Anh hùng , tôi đã lấy làm lạ. Hiểu được thắc mắc của tôi , ông cười khà giải thích: thất gia ông chấp nhận mất danh hiệu Anh hùng là vì ông có…hai bà vợ. Tôi hỏi ông , nếu cho thời kì quay lại , nếu phải chọn giữa danh hiệu Anh hùng với việc giữ vẹn nghĩa tình gốc ngọn , để được sống cuộc sống tính cách gia đình , hòa thuận một tinh thần tốt hạnh phúc với hai người vợ , ông chọn cái nào? Chẳng cần nghĩ suy , ông phúc đáp ngay: chọn hai bà vợ! Người trai tráng dũng cảm , kiên trinh và gốc ngọn ấy , trong tích tắc đã quyết định nhanh lẹ vấn đề gai góc tôi đặt ra , như ngày còn làm biệt động sài gòn đã xử lí nhanh cảnh huống tưởng hình như rất có nhiều trở ngại hoặc thiếu thốn , cần phải có thời kì nghĩ suy. Ông là Thiếu tá biệt động Nguyễn Thanh Xuân ( biệt danh là Bảy Bê ) , một quản thúc biệt động sai gon can đảm , mưu trí , dũng cảm và sống trọn vẹn nghĩa tình với đồng đội , với cách mệnh và với hai người vợ , cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay chết. Vào đầu thập niên 1980 , trên màn ảnh rộng sài gòn và cả nước Lộ rõ ra bộ film dài nhiều tập có tên “Biệt động sai gon ”. Bộ phim đã mau chóng lôi cuốn sự chú ý của khán giả bởi tính ly kỳ , hấp dẫn của nó , nhất là khi bộ phim phản ánh chuyện đánh giặc độc đáo của quân dân miền Nam ngay trong hang ổ sài gòn trong một giai đoạn bi hùng của đất nước. Cũng giống như nhiều người xem phim , tôi đã thầm khen các tác giả đã khéo hư cấu nên những cảnh huống , sự kiện hấp dẫn , lôi cuốn người xem từ đầu tới cuối. Lúc đó tôi đâu biết rằng , chuyện phim không hề hư cấu , mà hoàn toàn có thật , những chiến tích của các đội viên biệt động sai gon được nói tới trong phim đã từng là những sự kiện “kinh hoàng” diễn ra giữa sài gòn , gây kinh động dư luận , làm đau đầu nhà cầm quyền Mỹ và chính quyền sài gòn lúc ấy. Địa vật chính trong bộ phim cũng là người thật việc thật , chỉ có điều các nhà làm phim đã thay tên đổi họ , chứ không giữ tên đúng của người trong cuộc là ông Bảy Bê! Người viết đã từng nhiều lần ngồi chuyện trò với “nguyên mẫu” của nhân vật chính trong bộ phim “Biệt động sai gon” và nhận ra rằng nhân vật chính ngoài đời còn dữ dội hơn nhân vật chính trong phim! ra đi từ vùng gió cát Ông sinh năm 1930 tại xã Hàm Đức , huyện Hàm Thuận Bắc , tỉnh Bình Thuận , với tên khai sinh là Nguyễn Thanh Xuân , nhưng lịch sử biệt động sài gòn lại nhắc nhiều về ông với cái tên Bảy Bê. Thời chiến tranh , vùng đất quê ông thuộc khu 6 , cực Nam Trung bộ , quanh năm đầy gió biển và cát. Thuở nhỏ , như bao đứa trẻ cùng quê , con cái những người nông dân nghèo khổ suốt ngày trên lưng trâu bò , ông vần vật với mưa nắng ruộng đồng. Xã Hàm Đức nằm cách thành phố Phan Thiết khoảng 18 cây số , nơi đây có hai địa danh được nhiều người biết đến là Sa Ra và Tỳ Hòa , cùng nằm sát chân núi Tà Zôn , ngọn núi lõm có hình chiếc phễu của miệng núi lửa , hàng triệu năm trước từng phun nham thạch giờ đã ngủ quên. Mùa mưa , quanh năm ngọn Tà Zôn luôn bao phủ mây mù. Địa ngục dân xứ này có câu ca dao nghe buồn buồn rằng : Ai đưa em đến nơi này Bên kia Tà Cú , bên này Tà Zôn… Một bên phía đông của xã Hàm Đức là động cát , như dãy núi cát liên hoàn , nối dài ra tận biển Mũi Né hiện nay , mùa nắng gió thổi cát bay mịt mờ. Nắng và gió chở theo hương vị hơi mặn của biển khơi làm cho da ai cũng sạm nắng , tóc xoăn tít , giọng nói dân xứ biển ầm ầm như sóng. Giặc Pháp thường xuyên mở những cuộc càn quét lên vùng Hồng Sơn , Hồng Liêm , thị trấn Ma Lâm , Chiến khu Lê Hồng Phong…Hầu như nơi đây ngày nào cũng có tiếng súng bắn , pháo nỗ , cảnh bắt bớ , giết người. Bảy Bê căm thù giặc và nuôi chí nguyện một ngày nào đó lớn lên sẽ đánh đuổi giặc. Năm 1947 ông thoát ly thực tế gia đình , tham dự chống chỏi trong chức vụ Trung đoàn 62 tỉnh Bình Thuận. Trải qua nhiều trận đánh giặc Pháp , ông luôn thể hiện là một đội viên mưu trí , can đảm , rất sáng dạ sáng tạo. Chiến tích nối tiếp chiến tích , năm 1949 ông được vinh diệu đứng vào đội ngũ của Đảng Cộng sản Việt Nam. Nhờ những chiến tích rất chịu tác động hoặc ảnh hưởng rõ rệt tại quê quán Bình Thuận , đến năm sắp tới 1956 ông được cấp trên chọn lọc đưa vào sai gon hoạt động mật với vỏ bọc là một người cần lao nghèo tìm cách sinh sống trên đường phố. Ông phải đi làm rất nhiều nghề khác nhau như thợ hồ , thợ mộc , đánh giày , đạp xích lô , ba gác , thợ may , bán nước dừa , bán sâm lạnh , cà rem… hòng che mắt đối phương để dễ dàng hoạt động tại nội ô. Đánh trận giống như…phim thực tình , những cảnh quay trong bộ phim “biệt động sai gon” , vì những thiếu thốn của ngành nghệ thuật thứ bảy nước nhà những năm sau ngày miền Nam phóng thích , đã chẳng thể hiện được hết sự hoành tráng , dữ dội của những trận đánh mà Bảy Bê và biệt động sai gon đã dày công thực hành. Chả hạn trận đánh khách sạn Brink - tòa nhà cao 6 tầng , có 168 phòng , là nơi cư trú của sĩ quan cao cấp thuộc bộ quản thúc quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam. Đây là nơi được lính Mỹ và chính quyền sai gon tập trung canh gác rất khắc khe , nghiêm ngặt hơn hẳn những khách sạn khác ở sai gon. Sau hàng tháng trời nghiên cứu thực địa và nắm các quy luật hoạt động ra vào của lính Mỹ nơi đây , Bảy Bê đã nghĩ ra một phương án đánh địch rất táo bạo , đó là giả dạng sĩ quan cấp tá của chính quyền sài gòn với xe ôtô giàu có lịch sự để được ra vào cửa gác của khách sạn Brink. Brink lúc nổ tan tành Ngày giáng sinh 24/12/1964 đã sắp đến. Đông sài gòn đã bắt đầu se se lạnh. Phố phường nhộn nhịp với những sắc màu , trang hoàng tươi tắn , những cây thông và ông cụ Noel râu trắng màu tuyết , áo mũ đỏ trông đến vui mắt. sai gon bao giờ cũng vậy , bao lăm nhọc nhằn , bát nháo của đời thường tợ hồ được tém vén gọn gàng để Dự bị cho lễ giáng sinh và Tết Dương lịch hàng năm. Ngay cả quân đội ở hai phía của cuộc chiến cũng qui ước ngầm với nhau đó là giờ “hưu chiến” tạm đình chỉ chiến sự để cho người dân vui đón lễ. Không khí Dự bị giáng sinh rộn ràng bao lăm thì đội trưởng biệt động Bảy Bê và đội viên biệt động Tư Mập ( tên thật Nguyễn Quang Hóa ) càng lo âu bấy nhiêu về một trận đánh lớn đã lên kế hoạch. Một kịch bản rất chi tiết , cẩn trọng cho trận đánh vào chung cư Brink đã được các anh tập luyện gần một tháng qua , chỉ đợi dịp lễ giáng sinh hai anh phải sắm vai để vào cuộc. Đề nghị của Ban Quân báo và quản thúc F100 là các anh thực hành vụ đánh chung cư Brink trước 12 giờ đêm Noel 24/12/1964. Cột khói bốc cao tại Brink. Lúc 17 giờ 20 phút , Bảy Bê ăn diện bộ sơ vin trắng cổ cao , nổ máy xe hơi chạy đến điểm hẹn tại ngã tư Hàng Xanh để đón “thiếu tá giả” Tư Mập. Bảy Bê trong vai tài xế siêng năng ngồi sau vô lăng , còn Tư Mập chỉnh tề trong bộ quân phục sĩ quan Ngụy ngồi phía sau xe. Bảy Bê cho xe chạy theo lộ trình đã định , đi qua các điểm Xếp đặt thám thính canh gác , Các ngài nhận thập toàn mật hiệu “tịnh" từ đội viên số 1 đến số 3 tại điểm cuối trước chung cư Brink. Chiếc NAHS do Bảy Bê cầm lái từ từ chạy qua cổng gác rồi dừng lại trong sân chung cư Brink. Tên lính gác rập chân , đưa tay chào “Thiếu tá" Tư Mập. Tư Mập tỉnh queo bước xuống xe hỏi viên cảnh sát: - Đại tá William Johson hẹn gặp tôi chiều nay tại đây. Chẳng hay đại tá đã tới chưa? Viên cảnh sát lễ phép trả lời: - Dạ chưa. “Thiếu tá" Tư Mập ra cái vẻ bực đọc , nghĩ suy một hồi , rồi vẫy tay gọi "tài xế” Bảy Bê: - Ê! mày để xe lại đây chờ đại tá , rồi đưa về nhà nghe. Tao về nhà trước có chút việc. Bảy Bê "dạ" một tiếng ngọt sớt. Thiếu tá Tư Mập quay lưng rời khỏi chung cư với vẻ bình thản. Tên lính gác lại đưa tay lên chào mợt cách cung kính , anh ta đâu biết rằng vừa tiễn chân một “sát thủ biệt động” ra khỏi hang ổ sĩ quan Mỹ không có các mối nguy hiểm hoặc rủi ro. Trước đó quân báo của ta đã cho chức vụ biệt động biết là không có Đại tá William Johnon ở trong chung cư chiều 24 tháng 12. Bấy chừ còn lại độc thân Bảy Bê giữa bầy sói dữ , nhưng anh vẫn tĩnh tâm không hề sợ hãi. Anh vừa quan sát vừa nghĩ cách để đưa khối thuốc nổ vào vị trí thuận lợi nhất , rồi quyết định lái xe vào tầng trệt hướng về phía nhà ăn. Nhưng một viên cảnh sát đã đến ngăn lại , đề nghị phải đậu xe ngoài sân. Bảy Bê cảm thấy rất khó xử , nếu làm theo cảnh sát đậu xe ngoài sân thì mìn sẽ nổ ngoài sân trống , chẳng bõ bèn gì. Lại đưa thuốc nổ được vào đây mà không diệt được bọn xâm lược Mỹ thỉ kể như toi công! Bảy Bê liếc nhìn Ra khỏi cửa đường thì thấy Tư Mập đang vờ vĩnh sửa xe ở cổng chung cư , ra hiệu sẵn sàng hỗ trợ cho Bảy Bê đánh trận , đầu tiên là diệt tên cảnh sát gác cổng và đồng mưu gần đó cho Bảy Bê thoát ra. Chợt Bảy Bê nhìn thấy một khoảng trống dưới gầm tòa nhà vừa đủ cho chiếc xe , anh liền de xe vào. Tên lính vừa mới hạch sách anh cũng vừa bỏ đi chỗ khác. Khi xe vừa tắt máy , Bảy Bê liếc quanh , rồi vờ vĩnh cầm chổi lông quét xe vừa thẩm tra thiết bị nổ sau cuối xong , rồi khóa chặt cửa xe. Anh bước nhanh ra khỏi tầng trệt tòa nhà và cảm thấy an tâm vì khối thuốc nổ khổng lồ đã nằm gọn dưới tòa nhà. Bác tài "Bảy Bê" tỏ vẻ bực bội vừa đi về phía cổng , miệng vừa lầu bầu bắn ra những lời lẽ trách móc: - Đi đâu mà lâu dữ vậy , từ sáng đến giờ hết đưa đón quan này đến tướng nọ , đói rã ruột , khát khô cổ mà chưa có miếng gì vô bụng. Viên cảnh sát đứng gần đó có vẻ "đồng cảm" nên phụ họa theo: - Mấy cha này đồng đẳng cả , bỏ đói lái xe là chuyện thường. Bảy Bê chớp dịp gạ gẫm viên cảnh sát trực: - Anh cảm phiền cho tôi Ra khỏi cửa kiếm chút gì ăn đỡ đói. Nói xong Bảy Bê bước qua cổng gác , thoát ra khỏi Brink , anh nghe người nhẹ hẫng như vừa siêu thoát , trút đi hết bao nhiệu nặng nề , căng thẳng , âu lo. Bảy Bê đi nhanh về phía quán cà phê cách chung cư Brink khoảng 100 mét. Tại đây , chiến sĩ biệt động Trần minh nguyệt đã được phân công ngồi chờ anh trong quán như một vài nhân tình hẹn hò. Hai người lặng im nhìn ly cà phê nhỏ từng giọt mà đầu óc , thính giác như dồn cả về phía Brink chờ đợi. Sự hồi hộp lên đến cực độ khi kim đồng hồ trên tay Bảy Bê nhích sang con số 17 giờ 53 phút , rồi 54... mà mìn vẫn chưa nỗ. Bảy Bê nhấp nhổm Dự bị trở lại thực hiện phương án 2: Anh sẽ lao vào xe , giật nụ xòe điểm hỏa trực tiếp rồi đánh từ trong ra phối hợp với Tư Mập từ ngoài đánh vào... và cả hai cùng thoát. Bảy Bê còn đang lo liệu thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên từ phía chung cư Brink , làm rung chuyển cả thành phố sai gon . Khói lửa ngay lập tức bốc cao Sôi sục , trùm phủ cả tòa nhà và lĩnh vực phụ cận , làm nên một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Tiếng la khóc , thét thét gào lẫn trong tiếng còi báo động tạo nên cảnh hỗn loạn chưa từng có. Bảy Bê liếc nhìn đồng hồ , Khi đó là 17 giờ 55 phút , cách giờ “hưu chiến" đúng 5 phút. Địch báo động cấp bách và cho xe chận các ngả đường xung quanh chung cư Brink , huy động xe cứu hỏa đến. Tòa nhà đã bị thổi rỗng 3 tầng , làm sụp đổ các tầng trên. Một màn lửa bốc cao gần 500 mét do các bồn xăng 2.500 lít bị lửa từ tòa nhà bén sang khói lửa. Xe cộ , máy móc , gạch đá như vùi lên thây sĩ quan Mỹ , theo nguồn tin quân báo của ta , có tới 175 sĩ quan Mỹ và Việt Nam Cộng hòa chết và bị thương trong tổng số 270 người sống trong chung cư. Lợi dụng sự náo loạn , các chiến sĩ biệt động rút về cơ sở an toàn. “Thiếu tá” Tư Mập , đã biến vào nhà một cơ sở và trút bỏ bộ quân trang sĩ quan , xong mau chóng di chuyển về một cơ sở khác ở nội ô. Sáng hôm sau , trên trang đầu các báo xuất bản ở sài gòn rộ lên những cái “tít" giật gân: "Việt cộng chơi Mỹ” , "cư xá Brink tan hoang”... Báo chí Mỹ và đài phương Tây cũng đưa tin và bình luận về sự kiện nổi cộm này. Tại chứng cứ Trung ương Cục - Tây Ninh , bí thư Khu ủy Võ Văn Kiệt gặp Tư lệnh Trần Hải Phụng cười nói vui vẻ: - Tụi mình đánh Mỹ kỳ này bằng búa tầy sồi! ( từ ngữ dân gian chỉ loại búa dùng để đập các vật rắn và to ) Trong hồi ký "Người lính tường trình" , Tướng Westmoreland cho rằng “Đây là một vụ nổ kinh khủng”. Đại tá Mỹ Kunzt , người phụ trách canh gác an ninh cho các cơ quan quân sự Mỹ ở sài gòn mà báo chí thường gọi “Đô trưởng Mỹ” cùng đi với đại sứ Mỹ Taylor đến xem xét hiện trường , đã chua chát nói: "Tôi cho rằng chỗ này là an toàn nhất rồi , vậy mà vẫn bị đánh”. Taylor rất thiểu não trước cảnh đổ nát toang hoang , tổn thất trầm trọng về nhân mạng , y không nói được lời nào. Sau đó trong một bản thông cáo gửi Tổng thống Mỹ Johnson , Taylor nói rằng: "Để đảm bảo an ninh cho chính mình , người Mỹ cần phải Thêm lên 75.000 quân nữa , nhưng như vậy vẫn chưa đủ để đảm bảo không có những trận như Brink”. Trong lúc tâm lý hoảng hốt , Westmoreland đã ra lệnh đưa hết thê tử người lính Mỹ về nước , còn thê tử của ông ta sang Honolulu. Toang hoang Brink. Tâm lý hoang mang ấy truyền bá sang hấu khắp lính tráng và sĩ quan Mỹ , đến nỗi quân cảnh Mỹ đã hoảng hốt nổ súng vào xe hơi của viên tướng Đặng Văn Quang đang chở thê tử , khi chiếc xe này chạy vào ngõ hẹp trước một khách sạn dành cho người Mỹ , do ám ảnh "Việt Cộng” chở xe hơi chất chứa ổ vào công sở. Sau vụ nổ , Tướng Westmoreland dận với báo giới: đã có 2 cố vấn Mỹ chết , 159 sĩ quan chết và bị thương trong đó có 66 sĩ quan cao cấp của Mỹ. Dĩ nhiên Tiếng tăm tốt thừa thãi sĩ quan cao cấp quân sự Mỹ đã chết , không như con số mà Tư lệnh Mỹ tại Việt Nam thông cáo nhằm trấn an dư luận. Tòa Đại sứ Mỹ không “bất khả xâm phạm” Tiếp đến , vào Nửa ngày sáng rất đẹp trời , tuy nắng nóng bức nhưng khí trời vẫn dễ thở , mát mẽ bởi sự bình yên của thành phố Hòn Ngọc Viễn Đông và những hàng cây xanh tha thướt áo dài nữ sinh trên phố tan trường. Vào lúc 10 giờ 45 phút ngày 30/3/1965 , Tòa Đại sứ Mỹ tổ chức họp đại sứ các nước có quân đội tham chiến tại chiến trận Việt Nam , nhằm rút kết kinh nghiệm và triển khai những âm mưu quân sự mới hòng chủ động khống chế tình hình trên các chiến trận Miền Nam. Bảy Bê nhận lệnh cấp trên , anh cùng đồng đội phác thảo sơ đồ tiến công chia thành 3 mũi tập công bất thần. Nơi gian truân nhất , Ấy là nơi an toàn nhất. Gia chi dĩ , kiên tâm của quản thúc đánh địch vào đúng dịp này sẽ gây tiếng dội lớn và cũng là đòn dằn mặt các nhà nước tham chiến cùng Mỹ tại Việt Nam như Úc , Tân Tây Lan , Thái Lan , Cực lạnh , Phi Luật Tân…Hành động cảm tử của các chiến sĩ biệt động thành sai gon tuy được bố trí , phối hợp rất Chặt chẽ , ăn nhịp , sáng dạ và sáng tạo , nhưng đây cũng là lần đi hàng đầu tiến công vào cơ quan đầu não của Mỹ không thể chủ quan. Cả lĩnh vực tòa đại sứ Mỹ được canh gác , canh gác rất nghiêm nhặt do lính Mỹ đích thân canh gác vòng trong lẫn vòng ngoài. Chưa kể đến hệ thống báo động , điện tử dằng dịt xung quanh. Thế nhưng với biệt động sài gòn thì không nơi nào là nơi không thể tiến công. Lần này cũng đích thân Bảy Bê lái xe ô tô chở 200 kg thuốc nỗ lao thẳng vào cổng chính Tòa Đại sứ Mỹ , sau khi thò tay Ra khỏi cửa bắn hạ hai tên gác cửa và một tên quân cảnh Mỹ. Chỉ trong tích tắc , nhanh như chớp , hai đồng đội của ông là Tư Mập và Thế kích hoạt kíp mìn cài trong khối thuốc nỗ , song song các chiến sĩ biệt động nổ súng tiêu diệt các mục tiêu và tìm cách thoát qua đường. Sau lưng Bảy Bê là tiếng nỗ kinh hoảng , cột khói bao trùm cả tòa nhà Đại sứ Mỹ cao 5 tầng và quang cảnh hỗn loạn chưa từng có. Nhiều người hoảng loạn chạy ùa ra cổng với vết thương trên người mà chưa thể hiểu ra cái điều gì. Số lính Mỹ và các viên chức , đại sứ dự họp bị chết và thương vong đáng kể. Trong đó có viên Phó Đại sứ Mỹ A-lếch-đít-Giôn-Xơn bị thương khá nặng ở đầu. Chiến sĩ biệt động Lê Văn Việt ( Tư Việt ) trụ lại sau rốt , bắn yểm trợ cho Bảy Bê và Tư Mập , Thế thoát Ra khỏi cửa. Tư Việt bị bọn địch truy hỏi bắn bị thương lòi ruột nhưng đã anh dũng bắn trả Đến kì hạn bị bắt trên đường Công Lý ( Nam Kỳ khởi nghĩa ) cách nơi đánh mìn hơn một cây số. Đối thủ đã dùng mọi cực hình man rợ nhất tra tấn Tư Việt hòng tìm ra tổ chức biệt động sai gon. Cả CIA Mỹ và đặc ủy trung ương tình báo Mỹ đều hằn hộc vì nước Mỹ bị đánh một vố quá đau giữa đô thành sai gon , tất thảy sự hằn học , cay cú đó đều dồn xuống chiến sĩ biệt đợng Tư Việt. Tra tấn đánh đập cỡ nào , Tư Việt vẫn cương quyết không khai nửa lời , anh còn hiên ngang chỉ thẳng vào mặt bọn giặc mắng: “Bọn bay đã bắn tao bể ruột , nhưng tao còn tim gan. Máu máu tao còn đỏ thì bay đừng hòng khai thác ở tao lấy một lời”. Sau 4 tháng nhốt , tra tấn rất man rợ tại khám Chí Hòa , vẫn không thể soi mói được thông cáo gì , những phương tiện tra tấn hiện đại của Mỹ không làm người chiến sĩ biệt động quả cảm đầu hàng , khuất phục , sau cuối bọn địch đày anh ra Côn Đảo. Ngày 31/12/1966 chiến sĩ biệt hễ sai gon Lê Văn Việt đã bị chúng xử tử. Trận đánh vào Tòa Đại sứ Mỹ tại trung tâm thành phố sai gon gây thêm một tiếng dội lớn , làm chấn động dư luận và hoang mang trong giới quân sự Mỹ tại sài gòn về Bắt đầu làm tiến công lớn gan , mưu trí , anh dũng của biệt động sài gòn. CIA Mỹ mô tả: biệt hễ sài gòn từ dưới đất chui lên , từ trên trời rơi xuống… Năm 1966 , Bảy Bê bị một tên phản bội nhân dân chỉ điểm và bị địch bắt đày ra Côn Đảo đến năm 1974 mới được trao trả tù binh. Mặc dầu đội trưởng Bảy Bê bị địch bắt ngục ở Côn Đảo , nhưng lực lượng Đội 5 , biệt động thành sài gòn vẫn nối tiếp đánh nhiều trận , lập nhiều chiến công vang lừng , đặc biệt trong trận tổng tiến công và Hưng khởi mùa xuân Mậu Thân 1968 , viết tiếp trang sử hào hùng trong lịch sử đánh Mỹ giữa nội ô sài gòn. Trong những trận đánh đó , có câu chuyện Mai Hồng Quế - một cán bộ biệt động trong vai “ông chủ thầu khoán” Dinh Đứng riêng ra - và nữ chiến sĩ biệt động duy nhất trong đội tên Vũ Minh Chính ( Chín Nghĩa ) , người vợ chưa cưới của Bảy Bê. Chín Nghĩa chiến đấu đến viên đạn sau cuối bị địch bắt đày ra Côn Đảo , còn chiến sĩ biệt động Mai Hồng Quế trốn thoát , giả làm ăn xin chơ chỏng ở các bãi rác , bồn rác sai gon , sau đó giả bịnh tâm thần ra tận Đà Nẳng ẩn thân , tránh sự truy lùng của địch cho đến ngày miền Nam giải phóng. Bá Yên ( còn tiếp ) lời chúc mừng .

Nhận xét

Bài đăng phổ biến